Bạn đang xem truyện online miễn phí tại tienhienthuvien, bấm Theo dõi để nhận thông báo mới nhất nhé!
Chương 1: Hận Thù Nơi Bờ Biển
– “Đã tìm được con bé chưa?” Một giọng nói đầy quyền lực và sự uy nghi vang lên trong căn phòng tối tăm và lạnh lẽo, khiến không gian như dừng lại.
– “Vâng, thưa ông chủ. Hiện tại, con bé đang sống cùng một bà lão không quen biết, bên bờ biển. Phu nhân và người tình của bà ấy đã chết trong một tai nạn xe hơi. Mọi chuyện đều diễn ra theo đúng ý muốn của ông.”
– “Tốt, hiện tại ta không muốn gặp lại nó. Hãy ra lệnh cho cấp dưới của ta… ông ngừng lại, dường như đang chìm trong những suy nghĩ đau đớn về người phụ nữ mà ông yêu thương nhất đã phản bội ông – KHÔNG ĐƯỢC ĐỂ NÓ SỐNG YÊN NGÀY NÀO!!!!”
– “VÂNG!!!” Thuộc hạ quay lưng rời khỏi căn phòng, để lại người đàn ông một mình với nỗi đau và ký ức tồi tệ do chính bản thân ông gây ra. “Tiểu Kỳ, bây giờ em có thể sống hạnh phúc bên hắn ta rồi sao? Vậy em hãy xem tôi sẽ làm gì để nơi ấy, dù em đã chết em cũng không thể nhắm mắt.” Ông tức giận ném gạt tàn vào góc tường, tiếng vỡ vụn của đồ thủy tinh vang lên trong căn phòng rộng lớn, khói thuốc mờ mịt lan tỏa, như một giọt sương đọng lại trên gương mặt lạnh lẽo của ông – một cảm giác mặn mà, đẫm nước mắt.
13 Năm Sau
Bên bờ biển, nơi ánh sáng mặt trời chiếu rọi, một cô bé vừa tròn 14 tuổi đang vui đùa với làn sóng xanh mát. Tóc cô bay trong gió như những cánh bướm nhảy múa, tạo nên một bức tranh thiên thần, quên cả thời gian. Ở một khoảng cách xa, một bà lão đứng quan sát, nụ cười hiền hậu hiện trên khuôn mặt bà.
Cô bé, một thiên thần bé nhỏ, đã thắp sáng cuộc đời nhạt nhẽo của bà từ khi những người thân yêu của bà lần lượt ra đi. Cô bé không bao giờ có ý định rời xa bà, bởi vì bà là tất cả những gì cô bé có. Bà lau mồ hôi và nước biển trên mặt cô bé, âu yếm gọi: “Tiểu Yên, lại đây nào.”
– “Dạ.” Giọng nói trong trẻo như chim sơn ca, cùng với nụ cười rạng rỡ của Tiểu Yên, đôi chân trắng nõn chạy nhanh về phía bà.
– “Con cứ đùa nghịch mãi không biết chán sao?.” Bà nói khi Tiểu Yên đón chiếc khăn và lau mặt. “Dạ không, con rất vui, Ngoại ạ. Con yêu biển và yêu mọi thứ nơi đây.” Như bất chợt nhớ ra điều gì, Tiểu Yên lao vào lòng bà, ôm chặt.
– “Nhưng… đối với con, Ngoại là người con yêu nhất thế giới.” Cô bé dụi mặt vào lòng bà, bà mỉm cười dịu dàng, đưa tay xoa đầu cô bé.
– “Bà cũng yêu Tiểu Yên nhất. Con có muốn đi học không? Bà thấy con rất thông minh, không lẽ bà làm hao mòn một thiên tài hiếm có sao?” Bà cười nhẹ, như trêu đùa.
Tiểu Yên ngước lên với ánh mắt sáng rực: “Thật sao, Ngoại? Con có thể đi học sao? Có thật không?” Bà nhẹ nhàng sờ vào vết thương trên trán Tiểu Yên, nói:
– “Đúng vậy, nhưng trước tiên phải để vết thương lành lại đã. Nếu không, con sẽ bị người khác cười vì gương mặt xinh đẹp này bị mất đi chỉ vì một vết sẹo không đáng có.”
– “Vâng, con sẽ ngoan để mau khỏi bệnh.” Tiểu Yên nhảy lên vui vẻ, căn nhà nhỏ từ khi có cô bé luôn tràn ngập tiếng cười và ấm áp. Ánh mắt của bà lão vẫn chăm chú theo dõi từ xa.
Hai Tháng Sau
Hôm nay là ngày đầu tiên Tiểu Yên đến trường. Cô bé háo hức đến nỗi không thể chờ đợi được. Tiểu Yên tạm biệt bà, hôn nhẹ lên má bà, đôi chân trần bước trên con đường mùa xuân, hít thở không khí trong lành của mùa mới. Dù không mang giày, Tiểu Yên vẫn cảm thấy thoải mái. Cô bé, mới 14 tuổi, đã đẹp lôi cuốn với vẻ trong sáng của mình. Đường đến trường không quá xa, nhưng với niềm vui và sự háo hức, cô bé không cảm thấy mệt mỏi, liên tục trò chuyện vui vẻ.
– “Hôm nay lớp chúng ta có một bạn học mới. Mời em vào đây.” Thầy giáo chỉ Tiểu Yên vào lớp. Dù chưa quen với môi trường mới, Tiểu Yên vẫn tươi cười giới thiệu với các bạn: “Chào các bạn, mình là Tiểu Yên. Rất mong các bạn sẽ giúp đỡ.”
Sau lời giới thiệu, những lời bàn tán xôn xao bắt đầu vang lên:
– “Xem nó kìa, mặt mũi bẩn, chân không mang giày, nhìn khó coi quá. Đừng để nó ngồi cạnh mình, mình không chịu nổi đâu.” Mọi lời chỉ trích đều lọt vào tai Tiểu Yên, nhưng cô bé không tỏ ra buồn bã hay tức giận. Cô vẫn giữ nụ cười tươi sáng.
– “Yên, dù sao cũng nên có một đôi dép để đến trường. Đừng đi chân trần nữa nhé.” Thầy giáo khuyên nhủ ân cần. Tiểu Yên nhìn xuống đôi chân trần của mình, không có dép không phải là sự bất tiện sao? Nhưng cô bé vẫn đáp:
– “Thưa thầy, con không thể có giày.”
– “Tại sao?” Thầy giáo ngạc nhiên hỏi.
– “Vì Ngoại con nghèo nên…”
Ngay lập tức, tiếng cười chế giễu vang lên trong lớp học – “Haha, con nhà nghèo, hóa ra vì nghèo nên không có giày. Thế thì đến trường làm gì?” Những lời lẽ này, dù cay nghiệt, vẫn không làm Tiểu Yên thay đổi vẻ mặt. Cô bé cúi đầu, chịu đựng những chỉ trích mà không phản kháng. Cuối cùng, thầy giáo chỉ tay về phía cuối phòng học, nói:
– “Thôi được rồi, em về chỗ ngồi đi.”
– Đã tìm thấy con bé chưa? – Giọng nói đầy quyền lực vang lên trong một căn phòng tối tăm và lạnh lẽo, đầy sự u ám và nghi ngờ.
– Vâng, thưa ông chủ. Con bé hiện đang sống cùng một bà lão không quen biết, ở cạnh bờ biển. Phu nhân và người tình của bà ấy đã chết trong một vụ tai nạn, mọi việc đã được thực hiện đúng như ý ông chủ.
– Tốt. Hiện tại tôi không muốn gặp lại nó. Hãy ra lệnh cho tất cả… – Ông ngừng lại, dường như đang chìm đắm trong những ký ức đau đớn về sự phản bội của người phụ nữ mà ông yêu thương nhất. – KHÔNG ĐỂ NÓ SỐNG YÊN NGÀY NÀO!
– Vâng! – Thuộc hạ cúi đầu rồi quay lưng rời khỏi căn phòng, để lại ông chủ một mình với nỗi đau và những ký ức tồi tệ. – Tiểu Kỳ, giờ em đã có thể sống hạnh phúc bên hắn ta rồi sao? Hãy xem tôi sẽ làm gì để em không bao giờ có thể yên bình, dù em đã chết. – Ông ném gạt tàn thuốc vào góc tường, tạo ra âm thanh vỡ nát của thủy tinh. Khói thuốc mờ mịt như ẩn hiện một giọt sương, rơi xuống gương mặt lạnh lẽo, mang theo một vị mặn đắng.
13 Năm Sau
Cạnh bờ biển, một cô bé 14 tuổi đang vui chơi với làn nước xanh, tóc bay trong gió, như một bức tranh tuyệt đẹp. Cô bé, Tiểu Yên, đang nhảy múa như một thiên thần không biết đến thời gian. Xa xa, một bà lão đang chăm chú nhìn theo cô bé, ánh mắt đầy yêu thương.
Tiểu Yên đã mang lại ánh sáng cho cuộc đời bà lão từ khi những người thân của bà lần lượt rời bỏ bà. Con bé là niềm vui duy nhất của bà, và bà yêu nó hơn tất cả những gì mình có. Bà nhẹ nhàng lau mồ hôi và nước biển trên mặt Tiểu Yên, cười dịu dàng.
– Tiểu Yên, lại đây nào, – bà gọi.
– Dạ, – Tiểu Yên đáp, tiếng nói trong trẻo như chim sơn ca. Cô bé chạy nhanh đến bên bà, đôi chân trắng như ngọc.
– Con có vẻ thích đùa quá nhỉ? – bà hỏi với nụ cười. Tiểu Yên đón lấy chiếc khăn từ tay bà, lau khô gương mặt và trả lời.
– Dạ không, con rất vui, yêu biển và mọi thứ nơi này. – Đột nhiên, Tiểu Yên ôm chầm lấy bà, hạnh phúc và yêu thương hiện rõ trên khuôn mặt.
– Đối với con, bà là người con yêu nhất trên đời. – Tiểu Yên thì thầm, dụi đầu vào lòng bà.
– Bà cũng yêu con rất nhiều, Tiểu Yên. – Bà xoa đầu Tiểu Yên và cười. – Con có muốn đi học không? Bà thấy con rất thông minh, nếu cứ ở đây với bà, có khi bà sẽ làm hao mòn một thiên tài hiếm có đấy.
Tiểu Yên ánh mắt lấp lánh khi nghe bà nói vậy.
– Thật sao, Ngoại? Con có thể đi học không? – Tiểu Yên hỏi, đôi mắt mở to, như muốn xác nhận lại điều mình vừa nghe.
– Phải, nhưng con cần phải đợi cho vết thương lành đã. Nếu không con sẽ bị người khác cười chê vì những vết sẹo không đáng có trên gương mặt xinh đẹp này.
– Vâng, vâng, vâng! Con sẽ thật ngoan để nhanh chóng khỏi bệnh. – Tiểu Yên vui vẻ nhảy cẫng lên, làm cho ngôi nhà nhỏ luôn tràn ngập tiếng cười và ấm áp kể từ khi có cô bé.
Hai Tháng Sau
Hôm nay là ngày đầu tiên Tiểu Yên đến trường. Cô bé hào hứng đến nỗi chỉ mong trời mau sáng. Sau khi tạm biệt và hôn nhẹ bà, Tiểu Yên bước đi trên con đường mùa xuân, không màng đến việc không mang giày. Cô bé như một đóa hoa mới nở, đẹp rạng ngời dù mới chỉ 14 tuổi. Đường đến trường không xa, và niềm háo hức khiến cô bé không cảm thấy mệt mỏi, luôn cười và trò chuyện vui vẻ.
– Hôm nay lớp chúng ta có bạn học mới, mời em vào. – Thầy giáo thông báo khi Tiểu Yên bước vào lớp. Cô bé mỉm cười, chào các bạn.
– Chào các bạn, mình là Tiểu Yên. Rất mong các bạn giúp đỡ. – Tiểu Yên nói.
Sau lời giới thiệu, tiếng xì xào bàn tán vang lên khắp lớp.
– Nhìn nó kìa, mặt mũi bẩn thỉu, chân không mang dép hay giày, thật đáng thương. – Một giọng nói đầy khinh thường.
– Ôi, đừng để tôi ngồi cạnh nó. – Một giọng nói khác lên tiếng.
Tiểu Yên nghe rõ tất cả nhưng không hề tỏ ra bực bội. Cô bé vẫn giữ nụ cười tươi và không để tâm đến những lời chỉ trích. Cô đã quen với việc bị coi thường và học được cách bỏ qua những điều không đáng để làm mất niềm tin vào chính mình và những nỗ lực của bà ngoại.
– Yên à, dù sao cũng nên có một đôi dép để đi học nhé. – Thầy giáo ân cần khuyên. Tiểu Yên nhìn xuống đôi chân trần của mình và đáp.
– Thưa thầy, con không thể có giày.
– Tại sao? – Thầy ngạc nhiên.
– Vì ngoại con nghèo. – Tiểu Yên đáp, và ngay lập tức cả lớp lại phá lên cười.
– Haha, con nhà nghèo thì làm sao đi học được? – Những lời cười nhạo vang lên, làm Tiểu Yên cảm thấy khó chịu. Cô bé cúi đầu, chấp nhận sự thật không thể thay đổi.
– Được rồi, em về chỗ ngồi đi. – Thầy chỉ tay về phía cuối phòng.
Tiểu Yên ngồi xuống chỗ của mình, nghe rõ những lời bàn tán xung quanh nhưng không để tâm. Cô bé chăm chỉ học tập, thông minh vượt trội, nhưng sự khác biệt về ngoại hình khiến cô bé trở thành mục tiêu chỉ trích. Sự thông minh của Tiểu Yên càng khiến các bạn trong lớp thêm ghen ghét.
Mỗi ngày trôi qua đều có thử thách. Một ngày, khi Tiểu Yên bước vào lớp, một thùng nước lạnh lẽo đổ ập xuống người cô, làm ướt sũng cả người. Tiếng cười chế nhạo vang lên khắp lớp.
– Thế nào? Có cảm thấy mát không? – Ngân Thủy, hoa khôi của trường, chế giễu. – Tụi tao đã chuẩn bị rất lâu cho mày đấy, con bé như mày mà cũng muốn đi học, thật là đáng thương.
Tiểu Yên chỉ im lặng, bước đến chỗ ngồi và dùng chiếc khăn lau khô gương mặt ướt sũng. Cô không muốn tranh cãi, vì đã quen với việc bị coi thường từ nhỏ. Ngân Thủy tiếp tục hành hạ, kéo tóc Tiểu Yên và đập đầu cô xuống bàn, khiến một dòng máu đỏ chảy ra. Tiểu Yên không kháng cự, chịu đựng mọi đau đớn.
Ngân Thủy, cảm thấy chán chường, bỏ đi, để lại Tiểu Yên ngồi đó, đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần. Tiểu Yên cảm thấy như trái tim mình đang dần mất nhịp đập, nỗi đau không chỉ là sự hành hạ thể xác mà còn là nỗi lo lắng sâu xa.
Trong lớp, Tiểu Yên không thể tập trung vào bài học, cảm giác như mọi thứ xung quanh đang mờ dần. Khi chuông báo hết giờ học vang lên, cô bé vội vàng chạy về nhà, nỗi lo lắng và dự cảm xấu đè nặng trong lòng.
– Ngoại, ngoại ơi, con về rồi! – Tiếng gọi của Tiểu Yên vang lên khi cô bước vào nhà. Nhưng đôi mắt cô mở to, khi chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng trước mắt: Bà ngoại đang nằm trong vũng máu, không còn cử động.
Tiểu Yên không tin vào mắt mình, từng bước nặng nề tiến đến bên xác của người bà yêu thương nhất. Nước mắt rơi lã chã, tiếng nấc nghẹn ngào xé tan màn chiều……………
Bạn đang theo dõi một câu chuyện đầy cảm xúc và kịch tính của tập truyện Truyện ngôn tình Anh và Em. Theo dõi ngay để nhận thông báo về tập truyện mới nhất nhé!